Bạn chính là triệu phú

Mục sư Julio thông thái, đáng kính đang đứng bên bờ sông Mississippi thì chợt thấy người thanh niên Flem đang buồn bã.

– Con trai, tại sao con lại buồn bã, âu sầu như thế? – Julio ân cần hỏi han.

Flem nhì vào mắt Julio, thở dài:

– Con là một kẻ nghèo hàn. Con không có nhà, không có vợ, không có con. Con cũng không có công việc, không có thu nhập, phải chịu cảnh bữa đói bữa no. Một kẻ không có gì như con đây, làm sao có thể vui được chứ?

– Con trai ngốc nghếch! – Julio cười – Thực ra, con nên cười thật tươi mới phải.

– Cười thật tươi? Tại sao? – Flem thắc mắc.

– Vì thực ra, con chính là một triệu phú! – Julio nói có vẻ bí ẩn.

– Triệu phú? Cha đừng lấy sự nghèo hèn của con ra làm trò đùa nữa. – Flem không vui, anh ta quay người định bỏ đi.

– Ta đâu có dám đùa với con? Con trai, bây giờ con có thể trả lời vài câu hỏi của ta không?

– Câu hỏi gì ạ? – Flem có chút tò mò.

– Nếu bây giờ ta bỏ ra 200 ngàn đôla để mua sức khoẻ của con thì con có đồng ý không?

– Con không đồng ý. – Flem lắc đầu.

– Nếu bây giờ ta lại bỏ ra 200 ngàn đôla để mua tuổi trẻ của con, khiến con biến thành một ông lão thì con có đồng ý không?

– Đương nhiên là con không đồng ý. – Flem trả lời dứt khoát.

– Nếu bây giờ ta bỏ ra 200 ngàn đôla để mua gương mặt điển trai của con, để con biến thành một kẻ xấu xí thì con có đồng ý không?

– Con không đồng ý! Đương nhiên là không đồng ý rồi! – Flem lắc đầu nguầy nguậy.

– Nếu ta bỏ ra 200 ngàn đôla để mua trí tuệ của con, để biến con thành một kẻ ngây ngây dại dại thì con có đồng ý không?

– Chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý.- Flem quay đầu, dợm bước đi.

– Đừng vội! Hãy trả lời nốt câu hỏi cuối cùng đã: Nếu bây giờ ta bỏ ra 200 ngàn đôla để con đi giết người, phóng hoả, để con mất hết lương tâm, thì con có đồng ý không?

– Trời ơi! Chỉ có ma quỷ mới đồng ý làm chuyện thất đức này. – Flem trả lời đầy tức giận.

– Tốt rồi, nãy giờ ta đã ra giá tới 1 triệu đôla mà vẫn không mua được bất cứ thứ gì từ con. Con nói thử xem, con chẳng phải là triệu phú thì còn là gì nữa? – Julio mỉm cười hỏi.

Flem chợt hiểu ra. Anh ta cười, cảm ơn Julio và hẵng hái bước đi. Từ đó, anh ta không còn than vắn thở dài, không còn ưu sầu nữa mà luôn mỉm cười để tìm cuộc sống mới cho mình.

~ Sưu tầm ~