Nguồn cội của niềm vui

Có một thương gia giàu có, làm ăn phát đạt, nhưng ngày nào cũng lo lắng, tính toán rất phiền não. Gần nhà ông là một gia đình nghèo khó, hai vợ chồng kiếm sống bằng nghề làm đậu hũ, tuy nghèo khó vất vả, nhưng lại cười nói vui vẻ cả ngày. Vợ thương gia nhìn thấy vậy sinh lòng ghen tỵ, nói: “Chao ôi! Dẫu rằng trong nhà mình khảm ngọc dát vàng như thế mà em vẫn thấy không bằng vợ chồng nghèo bán đậu phụ sát tường bên kia. Tuy họ nghèo thật, nhưng niềm vui thì trị giá tựa nghìn vàng!”. Thương gia giàu có nghe vợ nói vậy liền bảo: “Điều đó có sá gì, anh đảo bảo với em, ngày mai cả nhà họ có muốn cười cũng cười không nổi”. Nói xong, đợi tối đến, từ đầu tường bên này, ông ném qua nhà bên một thỏi vàng. Sáng sớm hôm sau, đôi vợ chồng nghèo phát hiện ra một thỏi vàng không rõ từ đâu rơi xuống đang nằm trơ trên mặt đất, thì vui mừng ngây ngất, cùng nói là phát tài rồi, sẽ không còn phải xay đậu hũ nữa. Nhưng dùng số tiền này vào việc gì đây? Vợ chồng họ bàn đi tính lại, cảm thấy lo lắng sợ bị hàng xóm nghi ngờ là vàng bạc ăn trộm. Chính vì vậy mà hai vợ chồng đến cơm cũng không thiết, đứng ngồi không yên. Kể từ hôm đó, hàng xóm láng giềng cũng không còn nghe thấy tiếng cười của họ. Thương gia giàu có ở cách bức tường bên kia nói với vợ: “Bà xem, bọn họ không nói nữa, không cười nữa, không ca hát nữa mà cũng không làm việc nữa…..Ngày trước, vợ chồng mình không phải cũng bắt đầu như vậy sao?”

Kết: Có đôi khi, cái tước đoạt đi niềm vui cuộc sống như người ta nói là gặp phải đao kiếm, lại không bằng cái bẫy vật chất, cái làm hao tổn sinh mệnh của chúng ta như người ta nói là sự giày vò của nghèo đói, lại không bằng sự cám dỗ tầm thường.

~ Sưu tầm ~