Chiếc ấm cafe

Chiếc ấm cafe

Smith là thợ rèn lâu năm. Do không còn ai cần ông làm những đồ lặt vặt bằng sắt nữa nên ông chuyển sang nghề bán nồi sắt, rìu và dây xích chó.

Cách thức kinh doanh của Smith rất cổ xưa và truyền thống. Người thì ngồi bên trong cửa hàng, hàng hoá thì bày bán ngoài cửa, không rao hàng, cũng không mặc cả, buổi tối cũng không dọn hàng. Mỗi khi đi ngang qua đây, người ta đều thấy Smith nằm trên chiếc ghế tre, mắt lim dim, tay cầm một chiếc máy hát nhỏ, bên cạnh là một ấm cà phê.

Thu nhập hàng ngày của Smith chỉ vừa đủ để ông uống cà phê và ăn cơm. Ông già rồi, nên không có nhu cầu gì nhiều. Vì vậy, ông rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Một hôm, có một người buôn bán đồ cổ đi ngang qua đây. Người ấy tình cờ nhìn thấy chiếc ấm cà phê bên cạnh Smith. Ấm cafe này mang phong cách cổ xưa, có vẻ như là chế tác của danh gia. Ông ta bèn tiến đến, xin phép Smith cầm chiếc ấm lên xem.

Nơi miệng ấm có một con dấu, quả nhiên đây là tác phẩm của Dương Cách. Người thương gia này vui mừng khôn xiết. Trên thế giới, Dương Cách được mệnh danh là người nặn đất sét thành vàng. Nghe nói, hiện nay, tác phẩm của ông chỉ còn có ba cái, một cái ở viện bảo tàng New York, Mỹ; một cái ở viện bảo tàng nước Anh, cái còn lại thuộc về một người Mỹ gốc Thái Lan.

Người thương gia này đặt vấn đề muốn mua lại chiếc ấm với giá 100 ngàn đô la Mỹ. Đầu tiên, Smith sững sờ khi nghe con số này, nhưng rồi sau đó, ông lại từ chối. Vì chiếc ấm này là của ông nội ông để lại. Cả ba đời nhà ông khi làm thợ rèn đều uống cà phê bằng chiếc ấm này.

Tuy Smith không bán chiếc ấm nhưng sau khi người thương gia bỏ đi, lần đầu tiên trong cuộc đời, ông bị mất ngủ. Ông đã dùng chiếc ấm này gần 60 năm và luôn nghĩ rằng nó chỉ là một chiếc ấm tầm thường như bao nhiêu chiếc ấm khác. Bây giờ, có người lại muốn bỏ ra 100 ngàn đô la Mỹ để mua nó, ông không thể nào thanh thản được nữa!

Trước đây, Smith vẫn thường vừa uống cà phê vừa lim dim mắt. Chiếc ấm cà phê thì được đặt trên chiếc bàn nhỏ. Bây giờ, ông lại phải luôn ngồi dậy để trông chừng nó. Điều này khiến ông cảm thấy khó chịu vô cùng. Càng tệ hại hơn nữa là khi mọi người biết ông có chiếc ấm cà phên quý hiếm, thì họ cứ ùn ùn kéo đến. Người thì hỏi ông còn có báu vật nào khác không. Người thì bắt đầu hỏi mượn tiền. Thậm chí, buổi tối vẫn có người đến gõ cửa nhà ông. Cuộc sống của Smith bị đảo lộn, ông không biết phải xử lý chiếc ấm này như thế nào.

Khi người thương gia mang theo 200 ngàn đô la Mỹ quay trở lại gặp Smith, thì ông đã không còn ngồi yên được nữa. Ông gọi những người hàng xóm xung quanh lò rèn đến và đập vỡ chiếc ấm trước mặt mọi người.

Bây giờ, Smith vẫn tiếp tục bán nồi sắt, rìu và dây xích chó. Đến nay, ông đã sống được hơn 100 tuổi.