Không cần phải hoàn hảo

Không cần phải hoàn hảo

“Làm gì có sự thật, bởi tất cả chỉ từ sự nhận thức mà ra.”

~ Gustave Flaubert ~

 

Cách đây vài năm, một ngày nọ, tôi ngồi trong căn phòng khách được trang trí bằng giấy dán tường rất đẹp của Sara, cô bạn thân của tôi. Bữa đó chúng tôi đang nói về chuyện tôi đã lao công khổ tứ đến thế nào để dán tường cho những căn phòng ở nhà tôi.

– Tớ không thể nào dán các đường nối cho khớp được, – Tôi than thở. – Nhất là phần trần nhà, chúng chẳng thể nào thẳng thớm và đẹp như nhà cậu. Tớ có làm gì sai đâu chứ? Làm thế nào cậu lại dán đẹp hơn tớ nhiều vậy?

Sara ngồi yên lắng nghe tất cả sự than vãn của tôi. Tôi thấy cô ấy hơi mỉm cười và tự hỏi phải chăng cô ấy đang cười nhạo tôi. Cô ấy đã thấy căn phòng đầu tiên mà tôi dán giấy. Có lẽ cô ấy đang cười khi nhớ đến thành quả tệ hại mà tôi đã làm. Cuối cùng, tôi cũng thôi phàn nàn và cho cô ấy cơ hội để trả lời.

– Donna, – cô ấy dịu giọng. – Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi. Chi tiết không quan trọng. Cậu hãy nhìn các mối nối của tớ mà xem, chúng cũng đâu có hoàn hảo đâu. Ở góc đằng kia còn có vết rách nữa, cậu có thấy không?

Tôi chầm chậm lắc đầu khi nhìn kỹ vào những khiếm khuyết mà mình đã không lưu ý trên tường. Sara tiếp tục nói:

– Cậu bước vào phòng mình và chỉ nhìn thấy ảo ảnh về một căn phòng tuyệt đẹp mà không hề chú ý đến các khiếm khuyết của nó. Trong khi đó, tự tay cậu dán giấy cho phòng của mình nên cậu biết rõ mọi chỗ khiếm khuyết của nó. Cậu muốn căn phòng của mình hoàn hảo, do đó cậu cứ đi tìm những điểm chưa hoàn thiện của nó. Chẳng ai nhìn thấy những lỗi ấy đâu, giống như cậu không hề thấy những khuyết điểm trong phòng của tớ.

Hôm đó, tôi ra về mà tự cảm thấy Sara nói đúng. Về đến nhà, tôi cũng bớt “vạch lá tìm sâu” đối với những công việc của mình.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn và tôi hầu như quên mất những gì mà tôi và Sara đã nói với nhau ngày hôm đó. Thời gian trôi qua, đền ngày một trong các cô con gái của tôi quyết định tổ chức lễ cưới ngay trong sân sau của nhà tôi. Tôi đã bỏ công sức nhiều năm để biến cái sân đó thành một khu vườn tuyệt đẹp, từ vun bón, chiết cành, xén tỉa cho đến trồng thử nhiều loại cây mới. Nhờ sự giúp đỡ của chồng và các con trai, chúng tôi đã đào một cái ao ở đó, trồng thêm những loại cây bụi và cây thân thẳng mới, biến khu vườn thành một chốn ẩn náu sau những ngày làm việc mệt mỏi. Nơi đây quả là một thiền đường với rất nhiều tổ chim, mấy đàn sóc chạy nhảy tung tăng và những chú ếch ngồi trên những phiến là súng dập dềnh trên mặt nước. Tôi vẫn thường mơ một ngày nào đó các con mình sẽ tổ chức đám cưới ở đây. Và ngày đó đã đến, tôi hồ hởi trồng thêm mấy cụm hoa oải hương tím lẫn những loài hoa cỏ màu vàng nhạt để phù hợp với các gam màu chủ đạo trong đám cưới của con gái.

Mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo, và rồi …. trời mưa. Chúng tôi đang ở tiểu bang Colorado vốn khô hạn, ấy vậy mà đột nhiên lại bị lụt chỉ sau một ngày mưa tầm tã. Cỏ trong vườn mọc nhanh như nấm; các loài nấm và cây dại ồ ạt xuất hiện giữa thời tiết ẩm ướt, còn trời thì mưa mãi khiến tôi không tài nào bước ra sân để làm cỏ cho khu vườn yêu quý của mình. Theo dự báo thời tiết thì trời sẽ khô ráo vào ngày cưới, nhưng làm sao tôi có thể chuẩn bị mọi thứ cho kịp đây?

Vài ngày trước khi diễn ra đám cưới, tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng. Trong lúc tôi quỳ trong bùn để nhổ bớt một số cỏ lồ lộ, một nhánh cây vuốt nhẹ qua vai tôi như thể một bàn tay dịu dàng chạm vào, và trong làm gió nhẹ, tôi nghe tiếng thì thào nhỏ nhẹ của Sara vọng lại từ xa xưa: “Donna, đó chỉ là ảo ảnh thôi. Chi tiết không quan trọng đâu”.

Một lần nữa, tôi lại thấy cô ấy nói đúng. Tôi nhìn quanh và nhận ra rằng không chỉ có cỏ dại khắp nơi mà khu vườn còn tràn đầy hoa, những bông hoa tuyệt đẹp quý báu. Cây lá và cỏ dại khoác lên khu vườn một tấm áo màu xanh lục bảo và lung linh dưới nắng. Quả là một chốn thanh bình, tĩnh lặng. Một khi con gái tôi bước ra trong áo cưới trắng tinh thanh thoát với đôi mắt rạng rỡ tình yêu, sẽ không ai còn chú ý đến đám cỏ hay những đốm nâu trên cỏ nữa. Khu vườn này sẽ trở thành khung cảnh ngát hương cho một sự kiện không thể nào quên như thế. Đó là tất cả những gì mọi người sẽ nhớ, chứ không phải những chi tiết khiếm khuyết của khu vườn.

Và đúng thế, lễ cưới diễn ra thật hoàn hảo. Thực ra thì cũng không hoàn hảo lắm, nhưng ít nhất cũng tạo ra được cảm giác hoàn hảo về một đám cưới thần tiên ở một chốn kỳ diệu. Những lời nói năm xưa của Sara vẫn sống mãi trong tôi. Tôi sẽ luôn nhớ đến chúng trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Tất cả chỉ là ảo ảnh. Từng tiểu tiết chưa phải là tất cả.

~ Donna Milligan Meadows ~