Mọi thứ xảy ra không tốt hay xấu – chúng chỉ đơn giản sẽ xảy ra thôi

Tự do đến ngay khi chúng ta chấp nhận mọi thứ như bản chất của nó.

Karen Maezen Miller

Dường như vài tháng gần đây, cứ sau khi học được thứ gì đó mới mẻ, cô con gái 7 tuổi của tôi lại hỏi tôi “thế cái này tốt hay xấu hả bố?”

Không đánh răng buổi tối – tốt hay xấu? Nhiệt độ tới 100 độ C – tốt hay xấu? Nước rỉ trong lò sửa – tốt hay xấu?

Một số câu hỏi rất rõ ràng, một số mơ hồ, nhưng có một số khác nữa ở giữa đòi hỏi một lời giải thích tinh tế hơn. Tôi đã trải qua một phần cuộc đời đầy căng thẳng và lo âu, cố gắng giải quyết những điều không chắc chắn và tìm hiểu về mục đích cuộc đời mình trong một thế giới đầy hỗn loạn.

Tôi cố nghĩ ra đủ thứ với nỗ lực giúp con gái tôi hiểu đôi khi, cuộc sống chẳng tốt hay xấu – nó chỉ là nó thôi.

Nhưng giống như mọi đứa trẻ cố gắng hiểu mọi thứ dựa trên những gì chúng đã biết, con gái tôi cũng loay hoay tìm lời giải đáp cho việc có thứ nào mà vừa không tốt lại vừa không xấu.

Mới đây thôi, bà nội của vợ tôi qua đời.

Từ nhỏ, vợ tôi đã sống cùng bà ở Ấn Độ. Nhiều năm tháng được bà chăm bẵm nên khi bà mất, cô ấy vô cùng đau buồn. Dù không tiếp xúc nhiều với cụ, nhưng nhìn vẻ mặt, con gái tôi cũng hiểu sự việc này ảnh hưởng rất lớn đến mẹ của nó.

Ban đầu, chúng tôi không định nói trực tiếp với con gái. Nhưng không may là nó đã nghe lỏm được sự việc khi tôi nói chuyện trên điện thoại. Thế rồi, từ chỗ hay tò mò, vui tính, vô tư, con bé trở nên yên lặng đến kỳ lạ. Nó không hỏi tôi liệu chuyện này tốt hay xấu nữa. Nó biết là rất xấu, và đúng là thế.

Nhưng sau cùng, có hẳn là xấu không?

Rõ ràng là xấu. Mất đi người mà bạn yêu quý là điều cực kỳ khủng khiếp. Bạn nhớ họ, nhớ sự có mặt của họ, sự ủng hộ của họ, sự động viên của họ, và tình yêu của họ.

Nhưng có một sự thật phũ phàng là tất cả chúng ta rồi một ngày cũng sẽ phải đối mặt với việc mất đi người thân ở một thời điểm nào đó. Dẫu nó không phải là điều tốt lành nhưng chẳng ai có thể tránh được.

Tôi nói với con gái: “Con yêu, mẹ vừa mất đi bà nội là điều rất buồn. Mẹ sẽ nhớ bà lắm vì mẹ và chúng ta đều yêu quý bà. Nhưng chuyện này xảy ra không tốt cũng không xấu đâu con. Nó chỉ đã xảy ra thôi. Bởi vì nó là thứ mà chắc chắn sẽ đến trong cuộc đời.

Bà đã ở tuổi 80 rồi và mỗi ngày của bà đều khắc nghiệt lắm. Thế nên, thời điểm này bà muốn ra đi. Có người nói sẽ tốt hơn khi bà không còn phải chịu đựng thêm nhiều nữa. Có người lại nói thật xót xa khi bà không còn sống trên đời. Nhưng chúng ta không thể kiểm soát được chuyện này. Chúng ta không thể ngăn nó lại được. Thế nên, nó không tốt cũng không xấu. Nó chỉ là xảy ra mà thôi.”

Tôi hy vọng con gái sẽ hiểu.

Giải thích sự việc này cho con khiến tôi nhận ra một bài học vô cùng quan trọng. Nó quan trọng với tôi biết bao nhiêu khi tôi học được cách đối diện với những thứ không chắc chắn trong cuộc đời, cả những điều không chắc chắn trong sự nghiệp của tôi và mọi thứ xung quanh tôi nữa.

Tôi nhận ra, đôi khi tôi quá chú tâm vào việc làm rõ điều gì sai, điều gì đúng.

Đâu là con đường sai, đâu là con đường đúng. Điều gì tốt với thế giới này và điều gì không. Điều gì tôi thích và điều gì tôi không thích. Điều gì mọi người đang nghĩ và không nghĩ đến.

Với quá nhiều thứ không thể dự đoán trong đời và bản chất biến đổi liên tục của thế giới, tôi nhận ra việc cứ liên tục gán nhãn “tốt” hay “xấu” cho những thứ quanh mình không thực sự quan trọng. Đôi khi, chúng ta buộc phải chấp nhận chúng đã xảy ra. Chỉ đơn giản là thế. Và đó là cách mà cuộc sống này được tạo ra và vận hành.

Tất cả những suy nghĩ, phân tích, lên kế hoạch, suy diễn quá mức đều khiến chúng ta không hoàn thành được bất cứ điều gì cả. Chúng cũng sẽ không giúp chúng ta cảm thấy tốt hơn. Thậm chí, điều ngược lại còn xảy ra thường xuyên khi cơ thể chúng ta bị tê liệt và bế tắc bởi việc cố gắng cố phân tách mọi thứ thật rõ ràng. Chúng ta bị ngập chìm trong sự xáo trộn của cuộc sống thường nhật.

Quá nhiều những căng thẳng và lo lắng của chúng ta xuất phát từ việc chúng ta liên tục gán nhãn “tốt” hay “xấu” cho những thử thách mà chúng ta đối mặt. Chúng ta tin mọi thứ nên diễn ra theo một cách nhất định. Chúng ta cảm thấy mọi thứ trên đời nói chung nên “tươi đẹp”.

Để rồi khi sự thật diễn ra trái ngược hoàn toàn, chúng ta lại cảm thấy bị tổn thương, thất vọng và dừng cố gắng. Chúng ta cảm thấy như có lửa đốt trong người khiến cơ thể bỏng rát, mất hết niềm tin, và bắt đầu phó mặc tất cả. Chúng ta không còn muốn trải nghiệm thêm bất cứ điều gì nữa. Miễn cưỡng chấp nhận sự thay đổi của cuộc đời và chỉ là cứ sống mà thôi.

Nhưng giống như rất nhiều những thứ khác, cuộc sống vốn dĩ vẫn diễn ra theo cách mà nó được tạo ra như vậy. Nó không dự đoán được. Nó không chỉ tốt, xấu, độc ác hay tuyệt vời. Nó được gói gọn lại trong một quãng thời gian cực kỳ ngắn ngủi mang tên cuộc đời mà bạn và tôi đều may mắn có.

Hãy dừng lo lắng, phân trần mọi thứ xung quanh. Thay vào đó, hãy học cách quen dần và ôm lấy mọi bất ổn đang đến với bạn.

-Sưu tầm-